1. Khi biết [Dm] em mang kiếp cầm [F] ca
Đêm đêm phòng [Dm] trà dâng tiếng hát cho người [Gm] người
Bỏ tiền mua [Dm] vui hỏi rằng anh [F] ơi còn yêu em nữa [A7] không.
Đừng [Dm] nói nữa em [C] ơi xin đừng nói [Bb] nữa làm [F] gì,
Anh nghĩ [Dm] rằng đời người ca [A7] sĩ đáng thương và đáng được [Dm] yêu.
ĐK: Tình [Dm] yêu em sợ tình yêu
Vì tình [Bb] yêu như là hương [A] hoa
Lỡ mai [Gm] sau em mất người [Bb] yêu em khổ thật [A7] nhiều.
Ngày [Dm] mai trên đường phố này
Những đêm [Gm] khuya có anh đưa về xóm [Dm] nhỏ
Xa lìa ánh [A7] đèn có anh đưa em về bến [Dm] mơ.
2. Khi trót [Dm] mang duyên kiếp cầm [F] ca
Em xin bằng [Dm] lòng nghe tiếng trách chê của [Gm] đời
Chỉ cần anh [Dm] thôi chỉ cần anh [F] thôi còn tin anh nữa [A7] thôi
Đời [Dm] vẫn thế em [C] ơi xin đừng nói [Bb] đến tình [F] đời.
Em nhớ [Dm] rằng đời là gian [A7] dối nhưng đôi ta mãi còn [Dm] nhau.