1. Biết yêu ai rồi trăm khổ nghìn [Dm] đau
Tình tựa chiếc lá nước cuốn trôi [Gm] mau
Yêu ai duy chỉ riêng [Bb] người
Không lận đận không vấn [C] vương
Nhưng người nỡ giết tình [A7] tôi.
2. Những khi đêm buồn trút gió vào [Dm] tim
Làm tim đau nhói se sắt từng [Gm] cơn
Bên ai người chẳng tâm [Bb] gì
Nghĩ về người đã vấn [C] vương
Đành buông [A7] trôi kỷ niệm tiếc [Dm] thương.
ĐK:
Yêu [Dm] ai thôi [C] đành nuốt lệ làm [F] vui
Ước [Gm] mơ tay trắng được [Bb] gì
Khi [C] người mù quáng trong [A7] tim
Yêu [Gm] ai chỉ [F] làm cho gió theo [C] mây
Cho [Bb] tình tan vỡ hao [C] gầy
Đêm [A7] tàn trút lệ ngàn [Dm] cay.
3. Cũng vì yêu người tôi đã giận [Dm] tôi
Từng cơn rỉ máu ray rứt con [Gm] tim
Riêng tôi cố quên đi [Bb] người
Để lòng thanh thản trôi [C] xuôi
Mãi ưu [A7] phiền đau lắm người [Dm] ơi.