Chiều mùa [A] thu mưa nhè nhẹ, bàn chân [Dmaj7] bước nghe sao nặng nề.
Chuyện tình [Bm7] yêu sao không nhẹ bẫng như câu “Chào [Esus4] em anh về?”. [E]
Đừng khóc [A] nhé và đừng buồn, chuyện yêu [Dmaj7] đương hợp tan là bình thường.
Thì ra [Bm7] đến sau cuối, rồi ta mới biết người chỉ [Esus4] yêu ta một chút [E] thôi.
Trời to [F#m] thế còn có, còn có, khi trưa khi [Dmaj7] tối.
Mình nhỏ [Bm7] bé như vậy thì yêu đến đây [E] thôi.
Vì tình [A] yêu đâu ai dám nói, ít nhiều [Dmaj7] là ra sao.
Vì tình [Bm7] yêu đâu ai biết trước lúc đong [Esus4] đầy khi hư [E] hao.
Tình [C#m7] yêu là như [F#m] vậy.
Yêu [C#m7] một người là như [F#m] vậy.
Người mang [Bm7] trái tim này, trao hết cho em, em [Esus4] vờ như không [E] thấy.
Người làm [C#m7] tan nát lòng, làm em khóc nhiều, em [F#m] vờ như không đau.
[Bm7] Tình yêu [Dm] lạ lùng thế [E] đấy