1. Khi thấy mai đào là biết xuân [Em] sang
Lặng lẽ nơi này lòng nghe xốn [Am] xang
Quanh đây xuân đang chạm [Em] ngõ
Tha [D] hương như con đò [C] nhỏ
Giữa [Em] dòng nước lớn bơ [B7] vơ.
Khi cánh mai vàng chở nắng phương [Em] Nam
Là lúc quê nhà lệ ướt mi [Am] ai
Xuân [D] sang muôn hoa rực [Em] rỡ
Riêng em trăm mong nghìn [C] nhớ
Cánh hoa [B7] phai tàn giữa xuân [Em] ngời.
ĐK:
Em hỡi em [C] ơi! Bao [D] năm đi ngược về [G] xuôi
Nhạt phai phấn [Am] hương thu [D] qua đông sang hè [G] tới
Mà [Am] xuân vẫn phân [B7] ly.
Xuân [Em] đến xuân [C] đi! Muôn [D] hoa nở rồi lại [G] tàn
Mà ta vẫn [Am] xa thương [D] ai mong chờ mòn [G] mỏi
Hỏi [C] xuân đến buồn [B7] không.
2. Tôi nhớ quê nhà khi đón xuân [Em] sang
Giây phút giao thừa rộn tiếng ca [Am] vang
Cây nêu treo cao tràng [Em] pháo
Em [D] thơ đi so màu [C] áo
Sáng [Em] đầu xuân chúc cho [B7] nhau.
Xin khất xuân này hẹn đến xuân [Em] sau
Khi đó anh về mình mãi bên [Am] nhau
Bao [D] nhiêu yêu thương và [G] nhớ
Tay trong tay nhau rạng [C] rỡ
Để [B7] em thôi hết mong [Em] chờ.