1. Người xưa viết [Dm] truyện người sau ngậm ngùi thương tiếc xa vời
Đời người con gái nổi trôi vì số kiếp bởi trót là giai [A7] nhân
Trời xanh kia bao [Dm] nỡ ghét ghen chi đời [Gm] hoa một đời hoa bạc [Dm] mệnh
Sớm nở nhưng tối tàn theo [C] thời gian quên [A7] lãng để chôn vào hư vô.
2. Màn đêm xuống [Dm] dần Kiều nương nghẹn ngào van vái âm thầm
Mộ nàng ca nữ cỏ xanh vừa dấu kín một kiếp người ca [A7] nhi
Vì đâu xui tan [Dm] vỡ cỏ xanh mồ hồng [Gm] nhan cho tơ duyên bẽ [Dm] bàng
Sương chiều giăng lối về bên [C] cầu tơ liễu [A7] rũ mây trôi nhẹ bâng [Dm] khuâng.
ĐK: Vương Thúy [Dm] Kiều lệ buồn nhỏ gối đêm thâu
Sanh má hồng sao trời lại nỡ đa [Gm] đoan [A7]
Thoáng đâu ngoài hiên [Dm] vắng gió động bức rèm [A7] thưa
Lời ai tha thiết gọi [Dm] Kiều
Kiều Nương ơi kiếp này em gian [A7] truân mười lăm năm đoạn [Dm] trường.
3. Đàn tơ phiếm [Dm] trùng làn môi nhạt màu thơ kết u sầu
Nhiều đêm nức nở xót thương mình bơ vơ từ lúc còn ngây [A7] thơ
Vầng trăng khuya lẻ [Dm] bóng sương giăng bạc mái đầu [Gm] non cô đơn gối mỏi [Dm] mòn
Đêm dài nghe tiếng vạc lạc [C] loài đi ăn [A7] đêm nghe thương mình nhiều [Dm] thêm.