1. Mỗi sáng đi [Am] làm anh qua bao nhiêu ngã [Dm] tư
Phố xá đông [E7] người tự dưng anh bỗng xa lạ
Có nhớ chăng [Am] là thời gian khiến anh vội [F] vã
Đến lúc soi [G] hình chợt thấy anh như già [E7] nua.
Mỗi tối anh [Am] về đêm đêm bơ vơ phố [Dm] người
Nhớ bát canh [E7] ngọt mồng tơi ai nấu ai mời
Nhớ lúa trên [Am] đồng gạo thơm chứa chan tình [F] nước
Cây trái sau [E7] vườn nặng trĩu những mùa [Am] thơm.
ĐK:
[G] Ôi quê anh nghèo [F] khó mà [Dm] sao thân thiết vô [E7] ngần
[G] Xưa lúc anh còn [F] bé đùa [Dm] vui theo những mùa [E7] trăng
[G] Nhưng anh vừa [F] lớn đời [Dm] anh ôi nhiều cay [E7] đắng
Chinh chiến lan tràn theo mẹ chạy tàn thư
[G] Thương non sông từ [F] đấy đời [Dm] chưa khô giấc yên [E7] lành
[G] Đêm âu lo cuộc [F] sống đời [Dm] anh không có mùa [E7] xuân.
2. Muốn nói ra [Am] nhiều quê hương anh bao xót [Dm] xa
Nhớ nước thương [E7] nhà tự dưng sao bỗng uất nghẹn
Tháng đến năm [Am] chờ đời anh tấm thân biệt [F] xứ
Đã có đôi [G] lần anh chợt thấy say và [E7] điên.
Xin cám ơn [Am] người nơi đây bao dung có [Dm] em
Xin cám ơn [E7] người một quê hương hóa xa lạ
Có sống chăng [Am] là đợi mong rừng xưa thay [F] lá
Chết nơi quê [E7] nhà là điều anh luôn thiết [Am] tha.