1. Vì yêu [Dm] em nên [C] anh đành phụ [Dm] người
Bờ môi [F] em đôi [G] mắt lả [A] lơi
Vì yêu [Gm] em nên [C] mang hồn lọc [F] lừa [Bb]
Tình yêu [Gm] xưa anh vứt [C] bỏ trong [A7] mưa.
Để được yêu [Dm] em bên [C] em cả cuộc [Dm] đời
Người yêu [F] xưa anh [G] nỡ đành [A] quên
Mặc cho [Gm] ai van [C] lơn lời tội [F] tình [Bb]
Vì yêu [Gm] em anh quay [A7] mặt làm [Dm] ngơ.
ĐK:
Từ [Dm] lâu anh thường [Bb] nói yêu [C] ai yêu cả [Dm] đời
Mà [D7] sao quên mất [Gm] rồi vì [C] em nên nuốt [F] lời
Tình [Dm] duyên nay đã [Gm] tàn để [C] riêng ai bẽ [Bb] bàng.
Phải [G] chăng yêu là [D] thế [G] khi ta yêu một [Em] người
[C] Ta đã phụ một [D] người lệ [A] rơi trong lầm [Bm] lỡ
[Bb] Ta một trời ăn [Dm] năn.
2. Người xưa [Dm] ơi xin [C] em đừng giận [Dm] hờn
Mình xa [F] nhau có [G] lẽ là [A] hơn
Đừng van [Gm] xin như [C] bao lần nghẹn [F] lời [Bb]
Để tôi [Gm] đi theo [C] tiếng gọi con [A7] tim.
Tình hôm [Dm] qua như [C] hoa nhạt màu [Dm] rồi
Tình hôm [F] nay say [G] đắm sục [Dm] sôi [A]
Vì bên [Gm] em anh [C] xây mộng dệt [F] đời [Bb]
Đời không [Gm] em anh [A7] không còn ngày [Dm] vui.