1. Và bóng [Am] tối trong đôi mắt [F] ai, một đôi mắt [Am] buồn
Đường xa [Dm] quá, đường xa quá [G] xa, sao tôi vẫn [Dm] chờ
Một [E7] lần mỏi bước chân [Am] em, và chiếc [F] ghế bên đời [G] tôi em hãy [Am] ngồi.
2. Dù tôi [Am] biết chân em bước [F] xa cầu mong sẽ [Am] gần
Buồn hiu [Dm] hắt mà sao vẫn [G] vui khi em nói [Dm] cười
Thà [E7] rằng ở đó quanh [Am] tôi còn hơn [F] sẽ em xa [G] vắng quanh tôi ngậm [Am] ngùi.
ĐK:
Rồi em [Am] đến chiếc lá trong mùa một lần [Em] rơi
Còn lại [E7] tôi bóng tối xanh xao như ngàn [Am] rêu
Trời lại [F] mưa không [G] giữ bước chân em ở [Am] lại
Ngoài hiên [Dm] vắng tiếng mưa [Am] xa đời quá quạnh [E7] hiu.
3. Và bóng [Am] tối không ai thấy [F] ai làm sao thấy [Am] người
Tình em [Dm] đó vì sao đắn [G] đo còn mãi nghi [Dm] ngờ
Về [E7] đâu chẳng biết đi [Am] đâu, về chốn [F] cũ đi tìm [G] em, biết em đâu [Am] tìm.