1. Vì không [C] thể gặp em, nên anh [G] đành buông xuôi thế thôi
[Am] Đâu mong gì hơn, em đi [Em] rồi lệ rơi ướt mi
[F] Ta bên nhau là [G] sai, hay là [Em] do tình yeu rẽ [Am] ngang
[Dm] Nếu bên nhau ngày mai, ta sẽ [G] đau thấu đến ngỡ ngàng.
2. Cứ [C] ngỡ bên nhau dài lâu kỷ niệm [G] cũ cất giữ chẳng phai
[Am] Ánh dương còn ấm cứ ngỡ [Em] là ta biết cách yêu
[F] Phố đông người [G] qua sao lòng [Em] anh vấn vương một [Am] người
[Dm] Ta thương nhau nhiều không làm sao [G] để biết?
ĐK:
Vì ta chẳng [C] thể thương nhau ngày mai, thế nên mình [G] đành phải buông tay
Trong giấc [Am] mơ khi còn ở bên niềm đau cứ [Em] thế theo anh từng ngày
Biết khi [F] nào mình gặp lại [G] nhau, đến khi [Em] nào mình thấy [Am] nhau
Rồi cứ [Dm] thế, bước qua đời [G] nhau
Tình yêu [C] như áng mây nhẹ [G] trôi giữ bầu trời
Vậy mà [Am] sao ta không thể giữ lỡ mất [Em] đi
Để tiếng yêu [F] này chỉ còn riêng [G] anh cứ thế đau [Em] dần ở trong [Am] tim
Vì không [Dm] thể dễ quên được [G] em.
RAP:
Nếu tình [C] yêu là một sự lựa chọn anh nghĩ mình sai khi đã trao nhầm người
Thương nhau [G] nhiều để rồi phải kết thúc anh phải khóc tại sao lại nằm cười
Nhớ câu [Am] nói em sẽ không yêu ai nhưng sau vài tháng hình nền đã đổi chủ
Anh không [Em] trách tình yêu của em sai nhưng nhắc con tim không đi lại lối cũ
Khi xa [F] nhau để lại nhiều kỷ niệm khiến tim [G] đau đến mức phải thẫn thờ
Một người [Em] chờ một người thì đi vội em đã [Am] quên nhưng sao anh vẫn chờ
Em trong [Dm] đời vẫn cứ là em thôi anh trong gương lại là con người khác
Sau cuộc [G] tình ai cũng phải mang tội muốn yêu nhưng trái tim lại lười nhác
Vậy rồi mình [C] cười lên trên những nỗi đau hay ôm tan vỡ khi đêm đen gối đầu
Anh cần người [G] hiểu khi môi anh thinh lặng anh cần ai đó lắng nghe bao nỗi sầu
Đường phía [Am] trước thôi mình cứ ngước lên mặc dù người sau không thể biết trước tên
Muốn hai [Em] ta tìm lại sự tự do cảm thấy bản thân đến lúc phải tự lo
Đâu còn [F] gì trong buổi chiều hôm ấy mà phải [G] tiếc buồn sầu ở trên mi
Cho tim [Em] mình tìm lại sự cảm nhận cách tốt [Am] nhất là ta phải quên đi
Hoàng hôn sẽ [Dm] đến tiễn em đoạn đường sau không lời trách móc chỉ là sẽ nhường nhau
Khi bầu trời [G] kia chẳng đáp lời nguyện cầu anh cũng vậy cũng sẽ chờ chuyến sau
ĐK:
Vì ta chẳng [C] thể thương nhau ngày mai, thế nên mình [G] đành phải buông tay
Trong giấc [Am] mơ khi còn ở bên niềm đau cứ [Em] thế theo anh từng ngày
Biết khi [F] nào mình gặp lại [G] nhau, đến khi [Em] nào mình thấy [Am] nhau
Rồi cứ [Dm] thế, bước qua đời [G] nhau
Tình yêu [C] như áng mây nhẹ [G] trôi giữ bầu trời
Vậy mà [Am] sao ta không thể giữ lỡ mất [Em] đi
Để tiếng yêu [F] này chỉ còn riêng [G] anh cứ thế đau [Em] dần ở trong [Am] tim
Vì không [Dm] thể dễ quên được [G] em.
* [F] Bao yêu thương [G] đó không quên rồi thì đừng [Em] khiến vết thương thêm [Am] sâu
[F] Buông đôi tay [G] nhau không một lời thì [C] xem như ta đã từng
Mà tại [F] sao thương nhau hỡi [G] em để giờ [Em] đây quên nhau sao [Am] khó thế này
Kỉ [Dm] niệm giờ cùng với [Em] mây, tan theo màn [Am] mưa.
Tăng tone [C] -> [D]
ĐK:
Vì ta chẳng [D] thể thương nhau ngày mai, thế nên mình [A] đành phải buông tay
Trong giấc [Bm] mơ khi còn ở bên niềm đau cứ [F#m] thế theo anh từng ngày
Biết khi [G] nào mình gặp lại [A] nhau, đến khi [F#m] nào mình thấy [Bm] nhau
Rồi cứ [Em] thế, bước qua đời [A] nhau
Tình yêu [D] như áng mây nhẹ [A] trôi giữ bầu trời
Vậy mà [Bm] sao ta không thể giữ lỡ mất [F#m] đi
Để tiếng yêu [G] này chỉ còn riêng [A] anh cứ thế đau [F#m] dần ở trong [Bm] tim
Vì không [Em] thể dễ quên được [A] em.
Người [D] ơi.