1. Người [Am] hỡi đến đây với tôi xóa hết bao ưu [Dm] phiền
Chiều [E7] nghiêng bóng mây lướt êm nắng úa bên kia [Am] đồi
Là [F] giây phút thăng hoa niềm đau
Nước mắt khô đời [G] nhau quên đi bao giông [E7] tố.
Dù [A] biết kiếp sống như mây [D] trôi
Hợp [E7] tan là sắc giới vô [A] thường [F#7]
Mà [Bm] sao số [E7] kiếp không buông [A] tha
Đường [F#m] xa mỏi chân [Bm] ai tìm đâu nơi bờ [E7] bến.
Dù [A] biết kiếp sống không bao [D] lâu
Trần [E7] gian sẽ mất bóng tinh [A] cầu [F#7]
Mình [Bm] tôi giữa [E7] bóng đêm hư [A] vô
Rượu [F#m] vơi uống cho [Bm] say
Vầng [E7] trăng khuyết ai [A] hay.
2. Về [Am] đây lắng nghe tiếng lá thu úa rơi trong [Dm] chiều
Một [E7] đêm tuyết giăng giá băng nhói buốt trái tim [Am] người
Chỉ [F] nghe khúc Tương Như mà nhớ
Bóng giai nhân chiều [G] mơ tơ vương câu ân [E7] ái.
Từ [A] đó nước cuốn dấu chim [D] di
Người [E7] đi xa cách đến muôn [A] trùng [F#7]
Lệ [Bm] rơi ướt [E7] áo em thơ [A] ngây
Tìm [F#m] nhau cuối chân [Bm] mây
Buồn vương theo chiều [E7] xuống.
Dù [A] biết kiếp sống không bao [D] lâu
Trần [E7] gian sẽ mất bóng tinh [A] cầu [F#7]
Mình [Bm] tôi giữa [E7] bóng đêm hư [A] vô
Rượu [F#m] vơi uống cho [Bm] say
Vầng [E7] trăng chết ai [A] hay.