1. [Am] Ta ví là phù [E7] sa trôi hoài theo sóng [C] nước.
Bồi [Dm] từng bờ đất [C] lở đem vào đất mầm [Am] xanh.
Còn [A7] em là dòng [Dm] sông đục trong từ thác [Am] nguồn.
Bốn mùa gội mát [G] đồng, cũng lắm khi gợn [C] sóng.
Vì đất cần phù [E7] sa. Và ta còn nợ [Am] nhau.
Chorus :
Lững [A7] lờ trôi êm [Dm] đó, tưởng [Bb] chừng mãi bình [Am] yên.
Làm sao biết bão [C] tố không [A7] tuôn mưa dậy [Dm] nguồn.
Làm sao biết được [F] gió lay động bến bờ [E7] xa.
Bắt [A7] nguồn muôn tinh [Dm] tú, từ [Bb] sợi nắng giọt [Am] mưa.
Phù sa hòa trong [F] đất làm nên khúc tình [Dm] hồng.
Đời thêm những nụ [E7] hoa. Tình cho những nụ [Am] hôn.
2. [Am] Em mãi là dòng [E7] sông để phù sa nương [C] náu.
Là [Dm] mạch đời bất [C] tận, cho ta mãi ngưồn [Am] thơ.
Tình [A7] ta càng mênh [Dm] mông, tình em càng cháy [Am] bỏng.
Hẹn hoàng hôn bóng [F] xế cùng về với biển [E7] khơi.
Cùng về với biển [Am] khơi.