[Em] Đừng bận tâm đến anh như [Bm] nào
[Am] Mình rời xa nhau chẳng cần ồn [Bm] ào
[Em] Bởi em đang thay đổi vô [Bm] chừng
[Am] Giờ hai ta thành người đã [Bm] từng.
T-ĐK1:
Thành phố [Am] quá chật chội em [D] ơi nhìn đâu cũng [G] nhớ [C] em
Có khi [Am] mất cả đời để [D] thôi vấn vương một [G] người
Lời em [Am] hứa chẳng qua là [D] đang vỗ về anh [G] đấy thôi [C] mà
[Am] Từng là nơi bình yên nhưng giờ anh [B7] mất tất cả.
ĐK:
Trở thành người [C] dưng gặp em lại cố vui [Bm] mừng
Nước mắt rưng [Am] rưng nhìn [D] em giữa trời lưng [G] chừng
Chẳng còn [C] ai để anh tin giữa hiện [Bm] tại [Em]
Và sẽ chẳng còn [Am] ai để anh [Bm] cảm thấy nhẫn [Em] nại.
Em như tảng băng [C] trôi anh làm sao có thể thấu em [Bm] ơi
Và sự lừa [Am] dối vẫn chìm [D] sâu im ắng không [G] lời
Đoạn kết quá [C] đẹp đẹp với em nhưng với anh xem như [Bm] hết [Em]
Vạn lý cô [Am] đơn xa cách [Bm] em càng nhớ em [Em] hơn.
(Còn [Am] yêu lòng bao đắn đo vẫn mãi cô [Em] đơn dày vò
Tổn [Am] thương dường như quá [D] xa giới hạn [G] của anh mà)
T-ĐK2:
Trời không [Am] mưa một mình lang [D] thang dòng người đã [G] quá [C] trưa
Nỗi đau [Am] xót trong lòng cạn [D] đi nước mắt hai [G] dòng
Lời em [Am] hứa chẳng qua là [D] đang vỗ về anh [G] đấy thôi [C] mà
[Am] Từng là nơi bình yên nhưng giờ anh [B7] mất tất cả.
ĐK:
Trở thành người [C] dưng gặp em lại cố vui [Bm] mừng
Nước mắt rưng [Am] rưng nhìn [D] em giữa trời lưng [G] chừng
Chẳng còn [C] ai để anh tin giữa hiện [Bm] tại [Em]
Và sẽ chẳng còn [Am] ai để anh [Bm] cảm thấy nhẫn [Em] nại.
Em như tảng băng [C] trôi anh làm sao có thể thấu em [Bm] ơi
Và sự lừa [Am] dối vẫn chìm [D] sâu im ắng không [G] lời
Đoạn kết quá [C] đẹp đẹp với em nhưng với anh xem như [Bm] hết [Em]
Vạn lý cô [Am] đơn xa cách [Bm] em càng nhớ em [Em] hơn.