[C] Gió không nói thành lời đi qua bao nhiêu cảm [Bm] xúc tuyệt vời
Vậy mà sao em lại [Am] nỡ buông tay hạnh [D7] phúc bỏ lại nơi chốn [G] này
Để mình anh ôm bao [C] nhiêu nỗi nhớ chỉ biết [Bm] im lặng
Chỉ biết [Am] cười thôi rồi che [D7] đi những giọt nước [G] mắt.
[C] Cố níu giữ em lại bên anh thêm vài phút [Bm] thôi coi như là kỷ niệm
Để ngày hôm [Am] sau, gặp [D7] nhau vẫn còn [G] mỉm cười.
ĐK:
Và ngày em đi là ngày anh [C] đau rã rời
[D] Rồi tự dặn lòng không để nước [Bm] mắt tuôn rơi
[Em] Tự hỏi bản thân sao anh lại [Am] ngu ngốc thế
Sao [D7] để em đi mà anh chẳng [G] hề nói gì.
Và rồi một mình cô đơn chơi [C] vơi giữa đời
[D] Giữa khoảng trời riêng chỉ có [Bm] ta với ta à [E7] ha
Thôi mọi chuyện [Am] cũng qua rồi
Mặc [D7] kệ cho đời cứ [G] trôi.
* [C] Nắng sẽ mang em đi về nơi mà em thấy [Bm] yên bình
Chỉ mình anh [Am] giữa thành phố này chơi [D7] vơi giữa chốn [G] đông người!