Cha bỏ con [Em] đi, nỡ sao bỏ con cho [A] đành
Cha bỏ con rồi, dòng đời trơ trọi bơ [Em] vơ
Miền xa xôi [C] đó có ai xứ xa quên [A] nhà
Nhắn cha tôi giùm xin trở về miền [Em] quê.
Trông ngóng phương [Em] xa, lòng cha chua xót nghẹn [A] ngào
Tội tình gì đâu xa con lòng cha xót [Em] đau
Thương con trẻ bơ [Bm] vơ mồ côi có ai nương [D] nhờ
Tủi [A] thân sống nơi quê [C] nghèo, thương xót dạ cha [Em] ơi.
ĐK:
Giọt lệ cha [A] rơi, nhói đau trong [Em] lòng
Vì đời long [A] đong, quên bỏ dòng [B] sông
Tiếng [Bm] cha ngỡ như bên [D] nhà
Cha ở nơi [A] nào xin trở về bên [Em] con.
Sống nơi đô thành lầu [Em] cao
Quên làm [A] sao mái tranh quê [Em] nghèo bọt bèo
Con khờ bơ vơ. [A] [Em]
[D] Đêm, đêm nằm nhớ cha
Bỏ quê đi [Bm] rồi lục bình về [Em] đâu
Biết [Bm] nơi đâu tìm [Em] cha.
Giấc mộng giàu sang gấm [G] hoa làm cho ta bỏ quên đường [A] quê
Kim [Em] tiền phủ quanh lối [G] đi làm giờ [Bm] đây bỏ quên quê [Em] nhà
Quên cái thời tay lắm bùn dơ
Quên mái tranh quê [B] nghèo, khung trời ngày [Em] xưa.
Cha ơi hãy trở [Em] về, cha ơi hãy trở [A] về
Trở về với [Em] con.