1. Áng mây [Gm] trôi lơ lửng chiều [Cm] buông,
ngọn gió vi [F] vu trên đỉnh đồi [Bb] cao,
để chiêm [Eb] ngắm một người đang [Adim] vác cây thập [D7] hình.
Nắng trên [Gm] không theo [Gm7] bước Người [Cm] đi,
trời đất bao [F] la ngơ ngác lặng [Bb] im,
nhìn say [Eb] đắm một người đang [Adim] chết [D7] cho nhân [Gm] trần. [D7]
ĐK: Trái tim [Gm] Người vì yêu nhân [Cm] thế
đã chịu trở [F] nên của lễ hy [Bb] tế.
Trái tim [Ebmaj7] Người đã bị đâm [Cm] thâu,
dòng máu [Adim] tươi, nước thiêng tuôn [D7] trào.
Trái tim [Gm] Người nguồn ơn chan [Cm] chứa,
xin đặt để [F] con vào Thánh Tâm [Bb] Chúa,
để con [Ebmaj7] bước say mật yêu [Adim] thương,
tựa lòng [D7] con vào Thánh Tâm [Gm] Người.
2. Hỡi nhân [Gm] gian hãy đến mà [Cm] xem
và hãy khiêm [F] nhu đưa mắt nhìn [Bb] lên,
để chiêm [Eb] ngắm Ngôi Hai Thiên [Adim] Chúa chết cho [D7] mình.
Chúa dang [Gm] tay, trao hiến vì [Cm] yêu,
Người chết đau [F] thương trong nỗi quạnh [Bb] hiu.
Nào ai [Eb] biết Người là Thiên [Adim] Chúa [D7] vua muôn [Gm] loài. [D7]
3. Chúa Ngôi [Gm] Hai sinh xuống trần [Cm] gian,
và đã hy [F] sinh trao hiến vì [Bb] yêu.
Người đã [Eb] chết làm hoà nhân [Adim] thế với Thiên [D7] Đường.
Trái tim [Gm] yêu tan vỡ vì [Cm] con
mà trái tim [F] con luôn hững hờ [Bb] thôi,
mặc cho [Eb] Chúa mời gọi con [Adim] hãy [D7] mau quay [Gm] về. [D7]