Giảm (b)
[C]
Tăng (#)
[C] Duyên chợt đến nhưng sao lại [Am] đi
Tựa cơn [F] gió nhẹ lướt qua từng cánh [G] hoa
[C] Thương dù có đau thương vẫn [Am] thương
Nàng ra [F] đi để trái tim ta đớn [G] đau.
Cả vườn [Am] hoa tình yêu giờ đây héo úa như loài [Em] hoa không màu
Mất bao [F] lâu để tâm trí ta vượt [C] qua u [G] sầu
Nàng đã [Am] muốn cạnh ta lúc ấy nhưng sao lại [Em] xa ta ngay lúc này
Thế gian [F] này một mình ta đắng [G] cay.
Lòng ta [Cm] mang tình yêu hóa đá khi người [Gm] thương bỗng hóa xa lạ
Biết ta [Ab] còn nhớ hình bóng giờ [Eb] xa mây [Bb] ngàn
Vườn hoa [Cm] chẳng còn ai ghé tới chỉ còn [Gm] anh cô đơn đứng đợi
Vì ta [Ab] thương ta [Bb] trót thương suốt cuộc [Cm] đời.