Chiều [Em] buồn mây phiêu [G] lãng
Và [Em] sóng vỗ bờ cát [Am] xa
Lòng [D] người như lá [Am] úa
Để [C] gió cuốn đi về [Em] đâu
Nụ cười đôi mắt [G] biếc đã xa [Am] rồi
Nhớ hôm [B7] nào trời chiều mây trắng [G] bay.
Một [Em] ngày ta bên [G] nhau
Tia nắng [Em] sớm vừa chớm [Am] lên
Vườn [D] hồng trên lối [Am] cũ
Giọt sương khuya ướt trên bờ [G] mi
Còn nhớ hôm [B7] nào tình ta ngát [Em] hương.
Em đi về một chiều mưa lộng [G] gió
Còn lại [B7] đây một cõi trời [Em] riêng
Đường phố [Am] xưa một mình lê [C] bước
Ánh trăng [D] muộn soi những tàn [Em] canh
Ta đi [D] về nhặt từng viên đá [Em] cuội
Để tình [B7] này sẽ mãi phôi [Em] pha.
(Em đi về đường khuya xa [Am] vắng
Em đi [D] về một ngày tàn cuối [G] đông
Em đi [Em] về hạ buồn tiễn [Am] biệt
Tiếng ve [B7] sầu khắc khoải đêm tàn [Em] thu.)
Em đi [Am] về mùa xuân không trở [G] lại
Để mình [B7] ta sầu muộn vết thương [Em] đau.