1. Tiếng chuông chiều [Em] tàn vang vọng nơi xa [G] vắng bên phía đồi cỏ [Bm] xanh [Em]
Tình ngỡ long [Am] lanh ai ngờ duyên không [D] thành lá rơi lìa [G] cành
Điệp vui phương [B7] ấy đâu biết Lan âu sầu chốn [Em] này.
2. Mấy ai hiểu [Em] được khi yêu là trao [G] hết dù có chết chẳng tiếc [Bm] chi [Em]
Rồi tình bỗng phân [Am] ly giờ nàng đâu còn [D] gì lỡ mộng xuân [G] thì
Đời gieo oan [B7] trái Lan gửi thân cửa từ [Em] bi.
ĐK:
Điệp [C] ơi phương [B7] trời anh còn [Em] nhớ lời thề sẽ như [Am] mơ
Điệp [D] ơi đời ai học chữ [G] ngờ anh bước đi hững [Bm] hờ
Mộng vàng xưa tan [B7] vỡ Lan đau buồn thẫn [Em] thờ.
3. Tiếng chuông chiều [Em] tàn vang từng cơn thương [G] xót tiễn người về chốn [Bm] xa [Em]
Đời bão tố phong [Am] ba thương thay đời cho [D] nàng cũng bởi một chữ [G] tình
Vì yêu nên đã [B7] chết để chữ tình tồn [Em] sinh.