1. Người người [Em] lấn xô nhau họ [A] chen chúc thật mau
Ba [C] máu sáu cơn điên cuồng [B7] múa may xô bồ
Tà tà con [Em] sóng nhấp nhô ai [A] giữa biển khơi
Ôi [C] biết đoán ai lao vào [B7] bóng đêm biển đời.
2. Mặt trời luôn [Em] chiếu sáng trên cao [A] khắp hành tinh
Sao [C] chiếu tới nơi bóng tà [B7] lấp che thân mình?
Nhẹ nhàng cơn [Em] gió kéo đến quanh [A] co mát lòng ta
Ta [C] bước đến [B7] chơi với miền [Em] đất tên cô độc
T-ĐK:
Còn lại [G] ai, viết những giấc [A] mơ
Trong đêm tối bơ [C] vơ, lơ ngơ đi về [B7] đâu
Vài người [G] thôi, nuốt hết đắng [A] cay
Nhưng đêm tối bao [C] vây, không [B7] hát lên lời [Em] tình.
ĐK:
Thế [Em] nên, ánh sáng bắt đầu [A] lên
Diêm dúa và hở [C] hang, những con váy xoay [B7] vòng
Trái [Em] tim, lấp liếm hết còn [A] đâu
Sao biết hát tình [C] ca, vẫn giả vờ câm [B7] điếc.
Thế [Em] nên, vũ công thay nhạc [A] công
Sân khấu ngày càng [C] đông, không còn bóng ai chơi [B7] đàn
Hỡi [Em] ôi, ta nên đi về [A] thôi
Lơ đãng như dòng [C] sông, ta đạp vào lò [B7] lửa.
Vì là tạp [Em] kỹ, tả pín [A] lù
Tạp [Em] kỹ, tả pín [A] lù.
T-ĐK:
Còn lại [G] ai, viết những giấc [A] mơ
Trong đêm tối bơ [C] vơ, lơ ngơ đi về [B7] đâu
Vài người [G] thôi, nuốt hết đắng [A] cay
Nhưng đêm tối bao [C] vây, không [B7] hát lên lời [Em] tình.
ĐK:
Thế [Em] nên, ánh sáng bắt đầu [A] lên
Diêm dúa và hở [C] hang, những con váy xoay [B7] vòng
Trái [Em] tim, lấp liếm hết còn [A] đâu
Sao biết hát tình [C] ca, vẫn giả vờ câm [B7] điếc.
Thế [Em] nên, vũ công thay nhạc [A] công
Sân khấu ngày càng [C] đông, không còn bóng ai chơi [B7] đàn
Hỡi [Em] ôi, ta nên đi về [A] thôi
Lơ đãng như dòng [C] sông, ta đạp vào lò [B7] lửa.
Vì là tạp [Em] kỹ, tả pín [A] lù
Tạp [Em] kỹ, tả pín [A] lù.
* [Em] Hồn còn hay hóa thành [G] ma, mù mịt che hết ngàn [A] hoa
Là người và vẫn [C] hát hiên [B7] ngang khúc hoan [Em] ca
Dù rằng ta đứng mình [G] ta, bầu trời ta hát mình [A] ta
La la la la [B7] la.
ĐK:
Thế [Em] nên, ánh sáng bắt đầu [A] lên
Diêm dúa và hở [C] hang, những con váy xoay [B7] vòng
Trái [Em] tim, lấp liếm hết còn [A] đâu
Sao biết hát tình [C] ca, vẫn giả vờ câm [B7] điếc.
Thế [Em] nên, vũ công thay nhạc [A] công
Sân khấu ngày càng [C] đông, không còn bóng ai chơi [B7] đàn
Hỡi [Em] ôi, ta nên đi về [A] thôi
Lơ đãng như dòng [C] sông, ta đạp vào lò [B7] lửa.
Vì là tạp [Em] kỹ, tả pín [A] lù
Tạp [Em] kỹ, tả pín [A] lù.
Vì [Em] tạp cũng không được, mà [A] kỹ cũng chưa xong
Tả pín [Em] lù
Ố [A] ô
Tả pín [Em] lù.