1. Nơi đồi [Am] vắng ngồi nghĩ [G] suy tình Chúa thương [Em] ta,
Như [A] biển quá bao [D] la, [A] như trời rất cao [Dm] xa. [E7]
Ngày hôm [Am] nao phản nghịch với [Dm] Ngài, Ngài [F] lại [D] không giết [E] đi
Mà [Am] lại sai Con của [G] Ngài cứu chuộc [C] ta [Am]
Trước mặt [Dm] Chúa con là [Am] chi mà Chúa [Em] đã thương [G] con
Con là [Em] ai [Am] mà Chúa [Dm] đã yêu [Am] con.
ĐK: Tạ [Am] ơn Thiên Chúa Ba [C] Ngôi, Chúa [G] Cha tác sinh muôn [Am] loài.
Tạ [F] ơn Thiên Chúa Ngôi [Dm] Con, cứu [F] chuộc trần[G] gian tội [C] lỗi.
Tạ [Am] ơn Thiên Chúa Ngôi [Em] Ba, thánh [F] hóa tái [G] sinh con [C] người.
Tấm [A] lòng con kính dâng [D] lên,[E] muôn [D] vàn cảm mến thành [A] tâm.
2. Nơi đồng [Am] vắng Ngài giáng [G] sinh giữa máng chiên [Em] ăn,
Chỉ [A] vì quá yêu [D] con,[A] nên [F] Ngài xuống dương [Dm] gian. [E7]
Rồi hôm [Am] nao thập hình vác [Dm] nặng, trần [F] truồng [D] thân chết [E] treo;
Chuộc [Am] tội thay cho nhân [G] loại vướng bùn [C] nhơ. [Am]
Trước mặt [Dm] Chúa con là [Am] chi mà Chúa [Em] đã thương [G] con,
Con là [Em] ai [Am] mà Chúa [Dm] đã yêu [Am] con.
3. Xa trần [Am] thế Ngài đã [G] sai Thần Khí Ngôi [Em] Ba,
Thương [A] ngự đến dương [D] gian,[A] cho [F] người trí khôn [Dm] ngoan [E7]
Ngài cho [Am] ta thật nhiều sức [Dm] mạnh, và [F] nguồn [D] ơn ủi [E] an
Để [Am] rồi ta gieo Tin [G] Mừng khắp thế [C] gian. [Am]
Trước mặt [Dm] Chúa con là [Am] chi mà Chúa [Em] đã thương [G] con,
Con là [Em] ai [Am] mà Chúa [Dm] đã yêu [Am] con.