1. Người ơi! Người có tin [Dm] rằng
Từ [Am] lâu tôi vẫn khóc
Vẫn [C] gọi người trong giấc [Am] ngủ
[C] Từng mùa Thu đã [F] chết
Trái [Gm] tim mỏi mòn héo [Am] gầy
[D7] Giọt nước mắt chưa [Gm] nguôi
Vẫn não nề tuôn như [C] suối
Lạy trời làm sao quên [A7] nhau.
2. Nhưng quên nhau sao [Dm] đành?
Người [Am] ơi! Trăng vẫn sáng
Lá [C] vàng mùa Thu vẫn [Am] đổ
[C] Và mùa Đông lạnh [F] giá
Chứng [Gm] minh kỷ niệm chúng [Am] mình
[D7] Từ lúc mới yêu [Gm] nhau
Và từng ngày Xuân yêu [C] dấu
Hai người đành nỡ quên [F] sao.
ĐK:
Đến bao [Dm] giờ đời tôi quên được dĩ vãng
Đã mấy Thu [A7] tàn, Đông về tôi vẫn âm thầm
Nên dệt vần [Dm] thơ, thương đau bằng suối nước mắt
Trái tim âu [C] sầu, đành lòng chấp nhận khổ [F] đau. [A7] [Dm]
3. Tình yêu sầu héo trong [Dm] lòng
Làm [Am] tôi quen với khóc
Khóc [C] để làm vơi nỗi [Am] khổ
[C] Nhìn người say tình [F] mới
Khiến [Gm] tôi rùng mình khiếp [Am] sợ
[D7] Đời đã khép cho [Gm] tôi
Người đẹp mà tim chai [C] đá
Mấy ai thấu hiểu lòng [F] ta. [A7] [Dm]