[Am] Nhìn vào hư không, ngước vô [Em] định vào xa xăm
[F] Thở dài tiếc nuối biết bao [Em] ân hận với một người
[Am] Nặng lời nhau đau vỡ trái tim, [Em] người tổn thương đi rồi
[F] Nhận ra phải sống xa anh chẳng dễ [Em] dàng chẳng dễ [Am] dàng.
[Dm] Ong đã biết cần [G] hoa lấy mật
[Em] Biết đợi nắng sưởi [Am] ấm mỗi ngày
[Dm] Em giờ không trẻ [G] con như trước
[E7] Sẽ không để lạc nhau dù một bước.
ĐK1:
[Am] Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh sẽ [G] chẳng còn sự khờ dại
Và sẽ yêu anh êm [Dm] đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng, trả lại mặt [Em] hồ yên ả.
[Am] Có những nỗi nhớ lấn át
Chẳng biết vui bao [G] giờ để nở nụ cười buồn
Trái tim em bây [Dm] giờ chẳng khác
Có cả thế giới nhưng trong lòng [Em] lại chơi vơi
Vì anh chính là cả cuộc [Am] đời.
* Từ lâu tôi [F] nghĩ rằng bao ngốc nghếch
Chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua
Người yêu [C] dỗi hờn hay trách móc là quan tâm đến ta
Chẳng hiểu [Dm] sao hai đứa cứ xa dần
[G] Thương nhưng vẫn không sao lại [Em] gần nữa.
[Dm] Ong đã biết cần [G] hoa lấy mật
[Em] Biết đợi nắng sưởi [Am] ấm mỗi ngày
[Dm] Em giờ không trẻ [G] con như trước
[E7] Sẽ không để lạc nhau dù một bước.
ĐK1:
[Am] Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh sẽ [G] chẳng còn sự khờ dại
Và sẽ yêu anh êm [Dm] đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng, trả lại mặt [Em] hồ yên ả.
[Am] Có những nỗi nhớ lấn át
Chẳng biết vui bao [G] giờ để nở nụ cười buồn
Trái tim em bây [Dm] giờ chẳng khác
Có cả thế giới nhưng trong lòng [Em] lại chơi vơi
Vì anh chính là cả cuộc [Am] đời.
ĐK2: (tăng tone [Am] -> [Bbm])
[Bbm] Nhắm mắt nhớ phút đắm đuối
Lúc đôi môi anh [Ab] thì thầm gọi nhẹ “babe”
Thắm thiết hôn từ [Ebm] sau
Có những cảm giác ám ảnh chẳng [Fm] thể phai màu.
[Bbm] Nhưng không! Ta đã kết thúc
Chẳng thể nói ra [Ab] lời thật lòng muộn màng
Để nói câu “Em xin [Ebm] lỗi”
Buông xuôi quá khứ chấp nhận vùi [Fm] bao nhớ thương
Dù ngọt đắng cũng chỉ vì [Bbm] anh
[Bbm] Nặng lời nhau đau vỡ trái tim
[F#] Người tổn thương, [Fm] không [Bbm] về.