1. Nhiều [F] đêm không dám nhớ sợ [Gm] run chân ngựa [F] hồng
Tay [Gm] gầy che nắng gió giữa một trời mênh [F] mông
Từ [Bb] trăng rơi cuối [F] bãi đá ngậm ngùi bên [C] sông
Người xưa về qua [C7] đó có còn nhớ nhau [F] không
ĐK: [F] Ta giờ con suối cạn, [Bb] xa cách xa nghìn [F] trùng
Vó câu làm núi [C7] lỡ, cho đêm dài lao [F] lung
Thôi mây về với [Dm] núi, chỉ [C7] còn một vì sao lẻ [F] loi
2. Nhiều [F] khi không dám nhớ sợ [Gm] trăng rơi qua [F] mành
Riêng [Gm] mình ta ngựa chứng biết đường về phương [F] nao
Sợ [Bb] đau mùa phiêu [F] lãng, không còn gọi tên [C] nhau
Người xưa về qua [C7] lối chưa đầy giấc chiêm [F] bao
ĐK: [F] Ta giờ con suối cạn, [Bb] xa cách xa nghìn [F] trùng
Vó câu làm núi [C7] lỡ, cho đêm dài lao [F] lung
Thôi mây về với [Dm] núi, chỉ [C7] còn một vì sao lẻ [F] loi
2. Nhiều [F] khi không dám nhớ sợ [Gm] trăng rơi qua [F] mành
Riêng [Gm] mình ta ngựa chứng biết đường về phương [F] nao
Sợ [Bb] đau mùa phiêu [F] lãng, không còn gọi tên [C] nhau
Người xưa về qua [C7] lối chưa đầy giấc chiêm [F] bao
* Sợ [Bb] đau mùa phiêu [F] lãng, không còn gọi tên [C] nhau
Người xưa về qua [C7] lối chưa đầy giấc chiêm [F] bao