1. [Em] Khi hoàng hôn tắt [Bm] nơi chân trời
Là khi [C] em đã [D] mãi mãi xa [G] vời [B7]
[Em] Anh chạy theo cố [Bm] kêu tên người
Mà sao [C] em mãi [D] xa tầm tay [B7] với.
2. [Em] Sau hoàng hôn bóng [Bm] đêm bao trùm
Là khi [C] anh đã [D] mất em muôn [G] đời [B7]
[Em] Anh vẫn tin có [Bm] khi em về
Mà đợi [C] mãi vẫn [B7] không thấy bình [Em] minh.
ĐK:
Hoàng hôn [Em] ấy đã tắt nơi phía [Bm] bên kia ngọn đồi
Chỉ còn lại [C] đây bóng [D] đêm cùng với [G] anh [B7]
Nhìn lên [Em] cao vầng trăng đêm nhớ [Bm] em vô cùng
Người yêu [C] ơi em có biết [B7] không.
Giờ nơi [Em] đó ấm áp em đã [Bm] quên đi một người
Lặng thầm từng [C] đêm vẫn [D] quay về phố [G] xưa [B7]
Thầm mong [Em] sao gặp em như phút [Bm] giây bắt đầu
Nhưng bình [D] minh đã không bao giờ [B7] đến
Bóng đêm quá [Em] dài.