1. [C] Sắp vào đông phải chi mà [Am] có ai ôm
[Dm] Một ai để yêu mà thương mà [G] nhớ sớm hôm
[Em] Đồ đôi cầm tay mình đi lượn [A7] khắp phố phường
Một người đủ [Dm] khiến lòng anh vấn [G] vương.
[C] Em là ai để anh tìm [Am] kiếm hơi lâu
[Dm] Gần hai chục năm mà sao chẳng [G] thấy em đâu
[Em] Hay do nhà anh đường tắc vì [A7] đang xây cầu
Hà Nội là [Dm] thế, chẳng [G7] vội được [C] đâu.
ĐK1:
Thế nên em [Dm] à giờ này anh [G] vẫn một mình
Cũng có anh [Em] em bạn bè vẫn [A7] gọi là tình
Nhưng mà [Dm] anh, cần một điều khác [G7] hơn, thứ cho [C] riêng mình.
Vì anh vô [Dm] tư không hay thích [G] ai đôi khi
Chỉ là cảm [Em] nắng vu vơ không biết [A7] yêu là gì
Tội mình là [Dm] thế [G7] mình phải học [C] yêu.
2. [C] Sắp vào đông mà anh thì [Am] vẫn ở nhà
[Dm] Ngồi ôm đàn lên và rên rỉ [G] mấy câu ca
[Em] Mồm khô thì vô tủ lạnh lấy [A7] cốc bạc hà
Thỉnh thoảng vật [Dm] lắm làm một điếu [G] vina.
[C] Thật ra từ lâu một mình rồi [Am] cũng thấy quen
[Dm] Chẳng qua gần đây thì cũng bạn [G] gái mấy phen
[Em] Rồi yêu rồi thương để cho mắt [A7] cứ lem nhem
Người ta đi [Dm] mất chẳng [G7] buồn ngó [C] xem.
ĐK2:
Thế nên đông [Dm] này một mình cho nó [G] đỡ lòng vòng
Cũng có cô [Em] này cô kia cũng muốn [A7] anh mở lòng
Nhưng mà [Dm] thôi bởi vì trái tim [G7] anh nó chưa [C] sẵn sàng
Tình yêu anh [Dm] ngây ngô nên cũng chẳng [G] thích thêm ai
Chẳng muốn làm [Em] ai suy tư cũng như khiến [A7] ta mệt nhoài
Học yêu khó [Dm] thế [G7] còn anh quá [C] lười.
ĐK3:
Vậy nên để [Dm] yên cho duyên mang em [G] đến bên anh
Chẳng cần đẹp [Em] xinh như tiên chỉ muốn [A7] em lòng thành
Thấu hiếu được [Dm] nhau thật lòng với [G7] nhau, sẽ chia [C] u sầu.
Chỉ cần em [Dm] vui khi anh sống [G] với đam mê
Đừng có mà [Em] đi theo ai khi anh lỡ [A7] quên đường về
Chỉ cần như [Dm] thế [G7] là mình [C] yêu
Còn giờ lạnh [Dm] lắm [G7] tạm thời trùm [C] chăn.