1. [Bb] Cuộc tình ta đã từng giản [Am] đơn đến mức lạnh lùng
[Gm] Không lung linh những giấc mơ thật [C] xa xôi
[Bb] Cuộc tình trao đến người cứ ấm [Am] êm đến mức dư thừa
[Gm] Chắc đã đến lúc [Am] ta cách [Dm] rời.
ĐK:
[Bb] Nhưng sao em không buồn sao không [Am] thấy nước mắt em rơi
Giống như những [Gm] ngày mà [C] ta từng yêu đắm [F] say
[Bb] Trong tim em mỉm cười hay em [Am] chỉ muốn giấu che đi
Nỗi đau hỡi [Gm] người nói với [Am] anh vì sao em [Dm] nỡ.
2. [Bb] Tình yêu ta quá dài đắm [Am] say đến khi mệt nhoài
[Gm] Em ra đi đến nơi có hạnh [C] phúc mới
[Bb] Tìm bình yên cuối trời nỗi [Am] đau chẳng nói nên lời
[Gm] Chắc đã đến lúc [Am] ta cách [Dm] rời.
* [Bb] Sao em nỡ bỏ đi những gì sót [C] lại
Sao em nỡ làm nỗi đau thêm ngang [Dm] trái
Lần sau cuối tình yêu chẳng [F] còn chi nữa.
[Bb] Sao em nỡ cầm tay một người xa [C] lạ
Sao em nỡ về nơi chân trời xa [Gm] quá
Giờ còn mình [C] anh với những ngày [A7] qua.