Mùa thu đi [G] qua, rồi cơn [Bm] gió mang đông đến [Em] hiên nhà [E7]
Và em nhận [Am] ra rằng em [C] nhớ anh bao ngày [D] qua
Sài Gòn hôm [G] nay vẫn ấm áp cho dù mùa [Bm] đông đến [Em] gần
Hơi thở trong từng góc [Am] phố đã sưởi [C] ấm trái tim cằn [D] khô.
Giờ em đã [G] biết ằng trong [Bm] trái tim em có [Em] anh thật rồi
Nhưng chỉ mình em [C] thôi, tình yêu [D] ấy đã không đến [Bm] bên anh được [Em] rồi
Như ly cà [C] phê có ngọt và [D] đắng, tình [Bm] em giờ sao trống [Em] vắng
Cơn [Am] mưa nặng hạt, nhưng nỗi [C] nhớ không thể nào [D] tan.
ĐK:
Con đường hôm [C] ấy đã thấp thoáng mùa lá [D] bay
Những nỗi [Bm] nhớ ấy người có [Em] hay
Giấu nước [Am] mắt em đau đến hao [G] gầy.
Sài Gòn vẫn [C] thế, sẽ vẫn ở đó đợi chờ [D] ai
Sẽ vẫn ở [Bm] đó đợi ngày [Em] mai
Giẫu biết đến [Am] lúc [D] tình phôi [G] phai.
* Sài Gòn tuyệt [Am] rơi là không có [D]thật
Nhưng [Bm] tình yêu em thật [Em] lắm
Em sẽ [Am] đợi đến khi [D] nào có tuyết [G] rơi.