1. Đời người nghệ [Am] sĩ có gì cao sang người [F] ơi
Chỉ là phù [Dm] du như [G] mây khói bụi [C] mờ [Am]
Cũng vì ánh hào [Dm] quang mà bao người mơ [E7] ước rồi cứ mãi chạy [F] đua. [E7]
2. Từng đêm tiếng [Am] hát cho đời mua vui mà [F] thôi
Ánh đèn lời [Dm] ca vui [G] sân khấu cho [C] người [Am]
Xin người đừng thương [Dm] tôi, đừng cho lời cay [E7] đắng lên một kiếp phù [Am] du.
ĐK:
Rực rỡ hào [Dm] quang, chỉ là mua vui cho [Am] đời
Có gì kiêu hãnh người [E7] ơi [Am]
Trời cho [Dm] ta tiếng hát hơn [F] người
Tôi xin dâng [E7] trọn cho đời muôn lời [Am] ca.
3. Đời người nghệ [Am] sĩ như bao người mà [F] thôi
Cũng đều giống [Dm] nhau nơi [G] kiếp sống làm [C] người [Am]
Chớ vì chữ hào [Dm] quang mà buông lời than [E7] khóc để cho người đời khen [Am] chê.