1. Chắc có lẽ do anh [A] nghèo nên em còn hoang mang bên [Em] anh
Đời anh có mấy [A] khi may mắn như người ta [G] đâu
Bao đêm đắn [D] đo suy nghĩ cứ âu lo, âu [G] sầu
Chẳng biết đến với [D] em vui [Bm] cười hay là buồn [Em] đau.
2. Cũng bởi do số kiếp [A] nghèo nên anh đành không dám trèo [Em] cao
Đời người có mấy [A] ai yêu nhau, hiểu được với [G] nhau
Anh đây không [D] mơ cao sang đến với em hỡi [G] người
Phận bạc bèo [D] trôi anh buông [Bm] tay để em không bận [Em] lòng.
ĐK:
Em cứ đi [A] đi đừng bận tâm đến với anh làm [Em] chi
Dù lòng yêu [A] em, thương em có đến được [Em] đâu
Buông tay em [D] rồi anh sẽ [Bm] sống cuộc đời đơn [Em] côi.
Anh biết thân [A] anh vì nghèo nên chẳng ai bận [Em] tâm
Cuộc đời nổi [A] trôi có dám trách ai người [Em] ơi
Chúc em mai [D] này em sẽ [Bm] sớm gặp người em [Em] mơ.