1. Sau cơn mưa u [Am] tối, cũng đến lúc bầu trời sáng [Em] thôi
Mây đen cũng dần [F] trôi, mang nắng kia đôi bờ soi [C] lối
Sau yêu thương một [Am] đôi, là từng lời nói dối trên [Em] môi
Của một người con [Dm7] gái, bước đến [Em] đây gieo bao cơ [Am] hội.
2. Những chuỗi ngày đơn [Am] côi, anh nhức nhối đau buồn tiếp [Em] nối
Trái tim anh cằn [F] cỗi, hỏi trời cao anh đâu có [C] lỗi
Phải chăng em quá [Am] vội, buông bàn tay anh nắm em [Em] rồi
Tại lòng người thay [Dm7] đổi, nên mới [Em] xa rời anh đấy [Am] thôi.
ĐK:
Phải níu hay [Am] buông, đôi bàn tay chọn cách xa [Em] rời
Mà ta đã [F] từng, xem họ như là cả thế [C] giới
Họ muốn buông [Am] lơi, giữ làm sao đây hỡi ông [Em] trời
Nếu đã không [Dm7] đợi, cớ sao [Em] người lại còn bước [Am] tới.
Họ thích xanh [Am] ngời, để mình ta đứng giữa mưa [Em] rơi
Khoảng cách xa [F] vời, bây giờ đây sao ta với [C] tới
Vậy thôi quay [Am] lưng, ngước mặt lên than trách với [Em] đời
Thế gian chật [Dm7] hẹp, mong mai [Em] sau tìm được người [Am] mới.