1. Chúa đã [Dm] khóc khi thế [C] nhân hoang mang trong [F cơn dịch [Dm] bệnh
Và chúa đã [Bb] khóc khi nhân [C] gian chìm trong đêm [F] tối sợ [D7] hãi
Trời cao đã [Gm] khóc như muốn xoá [C] tan, buồn đau cay [F] đắng giăng kín tâm [Bb] can
Ngài muốn [Gm] nói con hãy an [A7] tâm có ta đừng sợ.
Chúa đã [Dm] khóc khi tiếng [C] kêu vang lên cô [F] đơn tuyệt [Dm] vọng
Và chúa đã [Bb] khóc khi tha [C] nhân ngập trong đau [F] đớn biệt [D7] ly
Trời cao đang [Gm] khóc như muốn xoá [C] đi ngàn giọt nước [F] mắt rơi xuống ướt [Bb] mi
Ngài muốn [Gm] nói ta cũng trải [A7] qua đau thương biệt [Dm] ly.
ĐK:
[D7] Và ngài đã [Gm] cúi xuống bên đời [Dm] con khi [C] con hoài nghi ngã [Dm] sa
Ngài [C] vẫn bên con vì hoang [Gm] mang lo toan con [Dm] đâu nhận ra Chúa
[D7] Xin ngài hãy [Gm] đến thắp lên niềm [Dm] tin cho [A7] con niềm vui tái [Dm] sinh
Giọt nước [Bb] mắt đau thương sẽ không [Gm] còn chỉ [A7] còn tình yêu và lòng xót thương của [Dm] Ngài.
2. Chúa đã [Dm] khóc khi tiếng [C] chuông cầu kinh chẳng [F] còn vọng [Dm] ngân
Và chúa đã [Bb] khóc bao anh [C] em vì tha nhân [F] đã gục [D7] ngã
Trời cao thổn [Gm] thức chấp những sinh [C] linh vì đâu mang [F] lấy bao nỗi điêu [Bb] linh
Tựa bên [Gm] Chúa tha thiết kêu [A7] xin Chúa ban an bình.
Chúa ở [Dm] đó cho dẫu [C] con bao phen quay [F] lưng thờ [Dm] ơ
Ngài vẫn ở [Bb] đó dang đôi [C] tay chở che ôm [F] lấy đời [D7] con
Dù cho cuộc [Gm] sống có lắm gian [C] nan Ngài luôn ở [F] đó chia sớt vui [Bb] an
Một thế [Gm] giới tang tóc đau [A7] thương sẽ mau hồi [Dm] sinh.
ĐK:
[D7] Và ngài đã [Gm] cúi xuống bên đời [Dm] con khi [C] con hoài nghi ngã [Dm] sa
Ngài [C] vẫn bên con vì hoang [Gm] mang lo toan con [Dm] đâu nhận ra Chúa
[D7] Xin ngài hãy [Gm] đến thắp lên niềm [Dm] tin cho [A7] con niềm vui tái [Dm] sinh
Giọt nước [Bb] mắt đau thương sẽ không [Gm] còn chỉ [A7] còn tình yêu và lòng xót thương của [Dm] Ngài.