1. Màn đêm buông [F] xuống , bủa vây lấy tấm thân [G] gầy
Đứng giữa trời [Em] mây em biết dựa vào ai [Am] đây
Giờ cuộc đời [F] em tựa như là tấm lụa [G] đào
Phất phơ giữa [Em] đời tương lai mai phải làm [Am] sao.
2. Thật là không [F] may thương thay cho kiếp má [G] hồng
Phận số long [Em] đong bao đêm nước mắt hai [Am] dòng
Người làm em [F] khóc khiến em tủi thân đau [G] lòng
Sao hoài trông [Em] ngóng có thể quên đi được [Am] không.
ĐK:
Màn đêm hoá u [F] tối gào thét một trời bão [G] giông
Thương nơi chốn khuê [Em] phòng thân em nắng mưa chịu [Am] nhọc
Sắc tàn phai dung [F] nhan hao mòn theo năm [G] tháng
Để thân xác hoang [Em] tàn em nhận lại bao nhiêu trái [Am] ngang.
Rồi thời gian về [F] sau, em khóc ai sẽ đến [G] lau
Ôm chặt em vỗ [Em] về ở bên em xoa dịu cơn [Am] đau
Bạc phận thì hồng [F] nhan thương phận em dở [G] dang
Mang cả chân [Em] tình em trao cho một người không [Am] đáng.