Giảm (b)
[Am]
Tăng (#)
Nỗi [Am] buồn, ta đâu có hay?
Mùa [F] đông vẫn cứ bên [C] đời.
Ngày [A7] dài, xanh xao con [Dm] nắng,
đâu [G] hong được nỗi buồn [Am] tôi.
Nỗi [Am] buồn, ngày chưa quá xa!
Chiều[F] nay ta khóc bên[C] đời
Một thời men say ân [Dm] ái,
chỉ [G] là một thoáng mây [Am] bay.
Ta về [G] ôm những mênh [F] mông ngày [C] xưa
Nỗi [G] buồn riêng mang, tình ta ai [Dm] thấu
[E7] Đâu rồi kỷ niệm, chỉ [Dm] là hư [Am] vô.
Nỗi [Am] buồn, sao ta cứ mang,
tình [F] sao không nói nên [C] lời.
Dù [A7] đời bao nhiêu cay [Dm] đắng,
riêng [Em] ta một khối tình [Am] si.