1. Mùa [Am] đông về mang tuyết trắng mình [Dm] anh ngồi mơ chút nắng
Nắng tắt bên [G] hiên từ ngày em vắng [C] xa [E7]
Ngày [Am] em rời xa chốn cũ tình anh héo [Dm] úa như cây mùa đông
Chờ em [F] đến xóa tan đêm quạnh [E7] hiu.
2. Dù [Am] cho tình ta đã chết dù [Dm] cho ngày vui đã hết
Vẫn mãi yêu [G] em dù tình em dối [C] gian [E7]
Còn [Am] đây mùi thơm tóc rối ngọt ngào ở [Dm] nơi ta trao từng đêm
Người mang [F] theo còn nỗi [G] đau theo anh ngày [Am] đêm.
ĐK: Dù [Dm] biết hạnh phúc đã bay xa không về [Am] bên anh
Dù [E7] biết trái tim em đã trao cho người thứ [Am] hai [A7]
Mùa [Dm] đông đã trôi qua thêm một lần nữa nhớ [Am] em trong từng đêm vắng
Phút [F] giây đôi mình ân ái bao giờ nhạt [E7] phai.
3. Tình [Am] em làm tan tuyết trắng làn [Dm] môi hồng lên chút nắng
Ấm áp con [G] tim từ ngày em vắng [C] xa [E7]
Về [Am] bên đời anh héo hắt tình em sẽ [Dm] biến anh như mùa xuân
Để anh [F] thôi không còn nhớ [G] em bên mùa [Am] đông.