Giảm (b)
[Am]
Tăng (#)
Năm [Am] xưa một chiều cuối mùa
Giờ mình đứng chờ người yêu như lời [Am] hứa
Cơn [E] mưa từ từ kéo về
Giờ này chắc gì người mình yêu đã [Am] đi
Xa [Am] xa một tà áo hường
Chập chờn cuối đường đầu nghiêng nghiêng vành [Am] nón
Mưa [E] rơi nặng hạt trên đường
Sợ tà áo hường là người tôi mến [Am] thương
[Am] Bỗng nghe trong lòng như em hờn trách thầm
Tại anh em ướt áo
Nào ngờ [G] em đứng ngay [F] sau
Thẹn thùng nói một [G] câu không rõ nhưng hiểu được [Am] ngay
Hôm [Am] nay một chiều cuối mùa
chẳng còn đứng chờ người yêu bao giờ [Am] nữa
Xe [E] hoa từ từ đưa nàng
Về cùng với chồng để mình tôi nhớ [Am] thương.