Đừng [C] ôm lấy bao buồn vương nặng mang đáy [Am] lòng mình
Mưa lại rơi cuốn hết những [Dm] ký ức khó phai [G] phôi
Hạnh phúc xa [C] xôi, còn [G] đâu.
Đành [C] chôn giấu tình yêu ấy dẫu tim mang [Am] bao nghẹn ngào
Buông bàn tay chẳng nói nên [Dm] lý do mưa [G] dần mờ [C] phai.
ĐK:
Về đêm một mình ôm [F] cô đơn [G]
Mưa rơi tí tách phía bên [Em] hiên nhà lạnh [Am] buốt
Đâu vòng tay [Dm] ấm êm những thân [G] quen ngày nào giờ đây vụn [C] vỡ người đi.
Ngồi nghe từng hạt mưa [F] đang rơi [G]
Cứ ngỡ tiếng bước chân em [Em] về dù là giấc [Am] mơ
Để anh nuôi hy [Dm] vọng mỗi [G] lần thấy mưa là [C] anh.
* Nhạt nhòa như hạt mưa [F] xuống dẫu không muốn nhưng mưa vẫn [G] tuôn
Nhạt nhòa như tình yêu [Em] ấy đôi bàn tay vẫn cứ [Am] buông
Anh luôn vẫn ở nơi [Dm] này anh luôn chờ em về [G] đây
Dựng xây tình yêu đựơc [C] mấy sao người lấy đi nụ cười ấy
Mịt mù mưa về giăng [F] lối giữa đêm tối mưa lẻ [G] loi
Đọng lại trên từng câu [Em] nói lau vết mưa trên đầu [Am] môi
Mưa trôi người đi mất [Dm] rồi xa xôi mình không thành [G] đôi
Yêu thương đã phai thì [C] thôi.