Tôi đã [Am] buồn rất [F] nhiều [G] từ hôm [C] qua
Khi ánh tà [G7] dương xiên thủng hiên [C] nhà
Khi gió [Dm] núi rủ [E7] nhau về kết tội
Tôi và em ngày khánh tận tình ta.
Em bước [G] đi làm [Dm] lệch khoảng bao [Am] la
Càn khôn [F] đã cáo [G] chung lời huyễn [C] hoặc
Tôi ngồi [Dm] im nghe chiều xoay gió [E7] ngược
Nát tan khi nắng lịm ngất trên [Am] da.
Từ sợi [Am] tóc cong [F] mình nơi răng [Dm] lược
Từ vết [G] nhăn dăm ngả méo trong [C] gương
Tôi bơ [F] vơ như đứng trước con [E7] đường
Từng chia [Dm] cắt đã lạ lùng hơn [E7] trước.
Em về [Am] đâu làm [G] sao tôi biết [C] được?
Tôi về [F] đâu? Trời, đất đã tang [E7] hoang
Không còn [F] ai tiếp [E7] nối giấc mơ vàng
Đêm bóng gãy mình tôi ngồi cúi [Am] mặt.
Tôi đã [Am] buồn rất [G] nhiều từ hôm [C] qua
Vâng! Đã [E7] buồn rất nhiều từ hôm [Am] qua.