1.Còn một [Am] mình, trên đường khuya đi trong hoang vắng mênh [Dm] mang
Đèn màu vàng, soi vàng [F] thêm thân cô đơn giữa không [E7] gian
Dáng u [Am] hoài bước lang thang như hồn [E7] hoang.
2. Nàng thật [Am] buồn ôi thành đô đêm hoang vu đáy tâm [Dm] tư
Nhìn cuộc đời nghe sầu [F] vương theo đôi chân giá bơ [E7] vơ
Biết bây [Am] giờ có [E7] ai thương ai mong [Am] chờ.
ĐK:
[Am] Em từng thao [E7] thức giữa đêm [Am] vui mà lòng [E7] buồn
[Am] Môi mềm hương [E7] phấn chốn xa [Dm] hoa mà sầu [Am] đông.
3. Nào còn [Am] gì đêm từng đêm vui trôi sau phút chia [Dm] ly
Lời hẹn thề câu vàng [F] son tan theo mây khói đam [E7] mê
Phố không [Am] buồn nếu [E7] tôi đưa em đi [Am] về.