Vì [Em] sao người trao [G] ánh mắt, để [Am] em thương suốt cả [Em] đời
Rồi [B] ôm nỗi lòng se [Am] thắt, bao [Bm] giờ chúng mình [Em] gặp nhau
Ngồi đây [Em] ôn lại dĩ [G] vãng, gió [Am] đùa hạt nắng trên [Em] cao
Và [B] em ngắm nhìn mây [Am] trắng, anh [Bm] chợt viết thành bài [Em]thơ
ĐK: Nếu [Em] mà không có thu [Am] sang, cây không rụng [D] lá, hoa không lìa [G] cành
Nếu [Em] mà mình chẳng vội vàng, để quên kỷ [C] niệm giữa trời bao [A] la
Nếu [Em] mà đừng giấu tim [D] yêu, duyên ta không [Am] lỡ, bẽ bàng đắng [Em] cay
Anh [D] ơi, nếu [Am] mà đời chẳng ai [Dđau thì ta không thể [E] có câu “Nếu [Am] mà” [Bm]
Chiều [Em] nay không còn anh [G] nữa, mình [Am] em lạc bước đơn [Em] côi
Đường [Bm] đời rẽ chia muôn [C] lối, nên [D] đành cách biệt người [Em] ơi
Làm [Em] sao quên đi ánh [G] mắt, dịu dàng ấm áp anh [Em] trao
Một [Em] đời thương nhớ như thế, duyên [Bm] phận chuyện đời hợp [Em] tan.