1. Nào đâu phải do [Dm] trời khiến đôi mình rời [Bb] xa
Nào đâu phải do [Gm] anh tình duyên em lỡ [Dm] làng
Nào đâu phải do [C] người đến sau rồi về [Am] trước
Vì em lỗi do [C] mình trách phận nghèo hẩm [F] hiu. [A7]
2. Đời em đã quen [Dm] rồi tủi thân bèo dạt [Bb] trôi
Đời em chỉ có [Gm] anh cùng chia vui sớt [Dm] buồn
Giờ em mất anh [C] rồi anh đâu nào có [Am] lỗi
Nhìn anh bước bên [C] người số [A7] phận lỗi tại [Dm] em.
ĐK:
Nhờ [Dm] trời cho đôi mình quen [F] biết
Giữ được [Gm] nhau là [A7] bởi do duyên [Dm] mình
Người [C] trao câu hứa mãi chung [Am] tình
Sao nỡ đành quên rồi người [F] ơi.
Lòng [Dm] buồn nhìn hạnh phúc rời [F] xa
Hoài [Gm] trông [A7] bóng ai xa [C] mờ
Ước [Am] gì mình chưa gặp [C] gỡ
Để bây [Am] giờ em chẳng than trách [Dm] phận.
3. Người vui bước bên [Dm] người lẻ loi lòng buồn [Bb] tênh
Thời gian xin lãng [Gm] quên chuyện tình xưa lỡ [Dm] làng
Xa xa phía chân [C] trời cánh chim về tổ [Am] ấm
Nhìn em mái tranh [C] nghèo số [A7] phận buồn hẩm [Dm] hiu.