Giảm (b)
[Dm]
Tăng (#)
Lối vắng đường khuya dưới trăng [Dm] tà
Ngày về sao nặng trĩu hồn [F] ta?
Vườn xuân hoang vắng, người xa [A7] khuất
Gốc mai ngày ấy cũng phôi [Dm] pha.
Ngày ấy em đương tuổi ngọc [Dm] ngà
Thầm thì, mình sẽ chẳng rời [F] xa
Như hoa với bướm ngoài vườn [A7] ấy
Như núi cùng mây mãi la [Dm] đà.
Ngày [Dm] ấy, đời [C] tôi mãi bôn [Dm] ba
Tết đến, xuân [C] sang vẫn xa [Gm] nhà
Mai chưa trút [Dm] lá, đành nở [A7] muộn
Từ đấy duyên ta cũng nhạt [Dm] nhòa.
Cách một cánh [Dm] đồng, đâu phải xa
Xuân vắng, hồn ta bỗng nhạt [Gm] nhòa
Lúa vẫn còn xanh thời con [Dm] gái
Mà nay lặng [A7] lẽ một mình [Dm] ta.