1. Một lần [C] yêu là lần thấy đổi thay
Để hồn trôi đắm đuối trên [F] tay
Từ địa ngục [C] tối hay thiên [G] đường kia
Định mệnh [Dm] đến xin hãy nương nhẹ tình [G] tôi.
Từ một [Am] kiếp nẻo tình đã [Em] lỡ
Thì trả [F] hết thương yêu cho [C] người
Rồi từ [F] đó tôi nuôi mối [C] sầu khôn lớn
Ta với [Dm] ta tượng đá với lòng sắt [G] son.
2. Một lần [C] yêu là lần thấy khổ đau
Cuộc tình đã vút cánh theo mây [F] ngàn
Để lại [C] đóa hồng dại khó [G] mọc …
Và dòng [Dm] suối ……….[G].
Chờ dìm [Am] xuống ân tình đã mục [Em] rã
Chỉ còn [F] nghe âm vang xa [C] lạ
Của một [F] thuở đêm đen khiến [C] đời tơi tả
Ta với [G] người chín mười đã [C] xa.
ĐK:
Tình trở [Cm] giấc có ghé trên môi [Fm] sầu
Nhè nhẹ [Ab] ru hết kiếp thương [Eb] đau
Một hồi [Cm] chuông gióng tiếng trên [Fm] kinh cầu
Rồi lặng [G7] thinh lặng suốt đêm [Cm] thâu.
Tình trở [Ab] giấc có đến trong giấc [Bb] mộng
Thì đừng như chuyện dối gian [Eb] nhau
Đừng kể [Cm] nữa tình ái như [Fm] vô vọng
Rồi chợt [G7] tiếc một thoáng đời [Cm] hồng.
3. Một lần [C] yêu là lần thấy ngậm ngùi
Tình vừa đến thoắt đã như chim [F] trời
Tình này [C] trút men cay nhấp [G] đầu môi
Tình này [Dm] như bóng sao trời đổi [G] ngôi.
Tình nhẹ [Am] bước như ngọn gió [Em] thoảng
Tình bùng [F] cháy không vương tro [C] tàn
Tình đã [F] khuất không mong nối [C] cầu thương nhớ
Ta với [G7] người chỉ là giấc [C] mơ.