[Am] Người đời viết [C] nhạc bảo rằng [G] yêu đương là [Am] khổ
[Dm] Nhưng lại quên [F] rằng có [G] khổ mới là [C] yêu
[Am] Vì trong tình [F] yêu có đôi [Am] khi như mật [Dm] ngọt
[Em] Và cũng có [G] lúc như rượu [Em] độc thế mà [Am] ngon.
[C] Người đời làm [G] thơ về tình [C] yêu nghe thật [Am] buồn
[F] Chẳng lẽ trong đời không [G] có lúc nào được [C] vui
[Am] Có chăng vì [Em] yêu khi đôi [Dm] tim chưa thật [C] lòng
Dường [Dm] như em cũng [C] thế nên tình [Em] tôi long [Am] đong.
ĐK:
Đường [F] đi vào tình [Am] yêu mấy ai [G] không mơ mộng [C] nhiều
Dù [Am] tình có bao [Em] nhiêu vẫn cứ [G] nghe như còn [C] thiếu
Rồi một [Am] ngày không còn [F] yêu thì trách [G] cứ nhau bao [Em] điều
Khác [Am] chi em bây [C] giờ nên tôi [Em] mới khổ vì [Am] yêu.
* Tội nghiệp [Dm] tôi ngu ngơ, thẫn thờ [Am] ôm thương nhớ
Chỉ vì [Dm] em đang mơ, những [G] giấc mơ xa [C] vời
Đành [G] thôi em đi đi, chẳng còn [E7] gì lưu luyến
Tình [G] ta nay phân ly, mỗi [E7] người một lối [Am] đi.