1. Từ miền rừng [F] núi xa [Gm] xôi [C7] về thăm một [F] người
[Gm] Lòng nghe bâng [C7] khuâng vì tim mình chưa lần [F] nói
Bởi tôi thường nghĩ [Bb] rằng đời lính ai mà [F] thương
Có chăng chỉ một [C] người một khoảng giây nào [Gm] thôi
Nên chưa hề bao [C7] giờ ngỏ lời chôn kín ở trong [F] tim.
ĐK:
Em [Bb] ơi thời gian nước trôi qua cầu ngại nói câu tình [F] yêu
[Dm] Sợ người mình yêu sẽ không hiểu thêm xót [Gm] xa
Vì [C7] yêu phải chăng [F] luôn câm nín [C7] trong lòng [F] tôi.
2. Một người năm [F] tháng gian [Gm] lao [C7] thề không sờn [F] lòng
[Gm] Dù cho phong [C7] sương dù cho đời trai dầu [F] dãi
Vẫn không hề nhạt [Bb] nhòa hình bóng bao ngày [F] qua
Dẫu chưa dù một [Am] lần thỏa ý yêu người [Gm] thương
Trao em lời hát [C7] này thật lòng tôi chỉ mở lời [F] thôi.