1. Từng là người [Em] thương chẳng thể vấn [Bm] vương
Một người cho [C] em bao nhiêu hạnh [D] phúc bình [G] thường
Tình yêu chia [Em] xa thật đau em [Bm] à
Buông bàn [Am] tay xa rời [B7] nhau lâu thật [Em] lâu.
2. Vì ngày mai [Em] sau chạm sâu nỗi [Bm] đau
Người chẳng hiểu [C] thấu nhân duyên đành [D] phải u [G] sầu
Liệu có tiếc [Em] nuối lặng thầm buông [Bm] xuôi
Xa rời [D] anh em phải [B7] đớn đau nhiều [Em] rồi.
ĐK:
Người ấy cho em thật [Em] nhiều còn em vẫn chưa thể [Bm] hiểu
Phải khóc trong đêm vô [C] vọng hàng [D] mi lệ tuôn ứa [G] dòng
Ngày tháng đôi ta xa [Em] rời tại sao chẳng thể chạm [Bm] tới
Mình lạc [Am] nhau giữa [B7] muôn đời em [Em] ơi.
Ngày tháng đôi ta ấm [Em] nồng mà sao đớn đau trong [Bm] lòng
Vẫn cố quên đi một [C] người làm [D] tôi ngày đêm trông [G] mong
Họa bức thư theo phương [Em] trời gửi theo gió nhắn đôi [Bm] lời
Tình phai [Am] phôi còn [B7] thương ta vẫn [Em] đợi.