1. [Dm] Liệu em đã sai với [G] anh điều gì
[C] Tình yêu của em với [Am] anh là gì
[Dm] Tại sao từng lời dối [G] gian
Vậy mà trân [Em] quý [A7]
2. [Dm] Tưởng như mình may mắn [G] nhất trên đời
[C] Vội tin ngày tươi sáng [Am] hoa ngập trời
Niềm tin [Dm] nhốt trong căn hầm
Dù đau lắm nhưng tươi cười
Làm sao [G] nuốt lấy hết nước mắt trên môi.
ĐK:
Lời nói [F] dối ngọc ngà
[G] Sao anh không nghĩ em luôn nhận [Em] ra
Chỉ là [A7] em yêu anh quá nên đành vị [Dm] tha
Em [G] cứ lo sợ ngày mình chia [Em] xa [A7]
Niềm tin [F] đã vụn vỡ thà [G] bơ vơ
Cứ khóc cho qua một [Em] cơn còn hơn sợ cô đơn
Nên [A7] bất chấp không chịu [Dm] lớn
Em phải [Em] tự mình buông tay anh thì [A] hơn.
3. [Dm] Tình yêu như bước đến [G] trong hư không
[C] Niềm tin tự thân kết [Am] tinh thành ngọc
Ngọc chợt [Dm] vỡ như vỡ mộng
Lộ ra dối trá bên trong
Thì ra [G] đã trống rỗng đến mức đau lòng.
ĐK:
Lời nói [F] dối ngọc ngà
[G] Sao anh không nghĩ em luôn nhận [Em] ra
Chỉ là [A7] em yêu anh quá nên đành vị [Dm] tha
Em [G] cứ lo sợ ngày mình chia [Em] xa [A7]
Niềm tin [F] đã vụn vỡ thà [G] bơ vơ
Cứ khóc cho qua một [Em] cơn còn hơn sợ cô đơn
Nên [A7] bất chấp không chịu [Dm] lớn
Em phải [Em] tự mình buông tay anh thì [A] hơn.
* [Dm] Vốn cứ nghĩ chân thành sẽ [Am] làm anh quay đầu
[Dm] Vậy mà anh có nghĩ [Am] đến em đâu
[Dm] Chạy theo anh từ phía [E7] sau.
ĐK:
Lời nói [F] dối ngọc ngà
[G] Sao anh không nghĩ em luôn nhận [Em] ra
Chỉ là [A7] em yêu anh quá nên đành vị [Dm] tha
Em [G] cứ lo sợ ngày mình chia [Em] xa [A7]
Niềm tin [F] đã vụn vỡ thà [G] bơ vơ
Cứ khóc cho qua một [Em] cơn còn hơn sợ cô đơn
Nên [A7] bất chấp không chịu [Dm] lớn
Em phải [Em] tự mình buông tay anh thì [A] hơn
[Dm] Mắt sẽ khô, [Em] nước sẽ xanh
Vùng [Am] trời cũng sẽ trong lành.