Gió đêm [C] về làm hoa lá tả [G] tơi.
Bước chân người tìm [Dm] nhau giữa mù [C] khơi.
Đời [F] theo con nước xa [Em] bờ. lạc nhau ai có đâu [Dm] ngờ.
Chiều nay nghe bơ [G] vơ.
Dẫu biết [C] rằng thời gian chẳng chờ [G] ai.
Vẫn đi tìm tình [F] cũ đã nhạt [C] phai.
Dù [F] cho tóc đã úa [Em] màu, lệ rơi qua mấy thu [Dm] rồi.
Chưa quên [Am] bóng người [C] xưa.
Ngồi [Cm] nhớ bao đêm về đừng trách chi câu [G7] thề.
Lạnh lùng rơi khi mùa đông [Gm] đến.
Lạc [Cm] lõng như linh hồn ngơ ngác trong đêm [Dm] trường.
Một mình đi dưới [Cm] trăng vườn xưa [Fm] in dấu chân.
Khi [D7] tình còn chưa [Cm] nguôi còn [Bm] nước mắt u [Cm] sầu.
Chiều [Bm] nay người về [Cm] đâu.
Vẫn bên [C] đời lẻ loi bóng người [G] xưa.
Lá rơi đầy ngập [Dm] lối cũ chiều [G] mưa.
Người [F] ra đi mãi chưa [Em] về, sầu thương quên hết câu [Dm] thề
Mà sao tình còn [C] vương.
Ngồi [Cm] nhớ bao đêm về đừng trách chi câu [G7] thề.
Lạnh lùng rơi khi mùa đông [Gm] đến.
Lạc [Cm] lõng như linh hồn ngơ ngác trong đêm [Dm] trường.
Một mình đi dưới [Cm] trăng vườn xưa [Fm] in dấu chân.
Khi [D7] tình còn chưa [Cm] nguôi còn [Bm] nước mắt u [Cm] sầu.
Chiều [Bm] nay người về [Cm] đâu.
Vẫn bên [C] đời lẻ loi bóng người [G] xưa.
Lá rơi đầy ngập [Dm] lối cũ chiều [G] mưa.
Người [F] ra đi mãi chưa [Em] về, sầu thương quên hết câu [Dm] thề.
Mà sao tình còn [C] vương.
Sầu thương quên hết câu [Dm] thề
Mà sao tình…. còn [C] vương….