1. Bạn bè gặp nhau cứ [Am] hỏi đã lâu không [E7] còn trông thấy em tươi nụ [Am] cười
Rằng tại sao em ít [Dm] vui dù lợi [G] danh tài sắc giữa bao [C] người [E7]
Họ hàng gần xa cũng [F] khen thấy [G] em rất cao sang quyền [C] quý [Am]
Bao [A7] may mắn vây [Dm] quanh duyên thắm bên [F] anh hạnh [G] phúc tươi màu [E7] xanh.
2. Sự thật nào ai thấu [Am] hiểu mỗi đêm em [E7] buồn trong nỗi cô đơn thật [Am] dài
Chỉ mình [A7] em mang tiếng [Dm] yêu mà tình [G] anh hoài quyến luyến bên [C] ai [E7]
Ngày gặp anh em đã [F] sai đã [G] tin biết bao lời hẹn [C] ước [Am]
Nhưng tia nắng ban [Dm] mai qua bão dông [F] dài tình [E7] đã vội nhạt [Am] phai.
ĐK:
Đôi [F] ta duyên kiếp xa [G] xôi hoặc [Dm] em lênh đênh số [Am] phận
Yêu [A7] anh em đã không [Dm] cần mộng ước một [F] lần thiệp hồng cùng áo [E7] cưới
Sang [F] ngang không lễ vu [G] quy, ngày [Dm] vui em đâu có [Am] gì
Sao [A7] anh không nghĩ cho [Dm] em, ai trả cho [F] em một [E7] nửa đời lỗi [Am] hẹn
3. Và giờ đây ai cũng [Am] bảo chớ nên tin [E7] lời ai hứa yêu em thật [Am] nhiều
Lời đầu môi luôn dễ [Dm] trao mà thật [G] tâm chẳng dễ có bao [C] nhiêu [E7]
Thì dù sao khi đã [F] yêu cứ [G] xem đó như là lầm [C] lỡ [Am]
Xin [A7] duyên kiếp mai [Dm] sau xa lánh u [F] sầu để [E7] thôi làm khổ [Am] nhau.