Giữa ánh sáng và bóng [Em] tối
Thấp thoáng điều gian [C] dối
Người si tình bước [Am] sắp tới hố sâu
Mà chẳng biết lúc nào được đánh [B7] thức
1. Vừa [Em] nói xong câu tạm biệt nhưng lại quên không ngắt [Bm] máy chắc em đang vội
Nên [Am] anh bồn chồn lo [D] lắng, nhịp tim bỗng [G] nhanh hơn theo hơi thở
Trực [Em] giác nhắc anh im lặng
Bên đầu dây kia bỗng [Bm] có một giọng nói
Những câu [C] chuyện bắt đầu hé [Bm] mở, anh thêm hiểu [Em] ra.
Lạnh [Em] từ trong tim
Thời gian qua nắng ấm [Am] là ảo giác
Ngoài [C] nỗi hoang mang hồi [Am] ức yêu thương
Là tương [B7] lai vỡ nát hoang tàn
ĐK:
[Em] Biết rằng rời xa là lối Thiên [Am] Đường Nắng Hoa
[D] Vẫn chọn băng giá ở Chốn Đoạ [G] Đày Tim Anh
Ai cũng [C] biết nguyên do, mà nào ai muốn [Bm] chấp nhận:
Tình yêu có [Am] muôn màu, đằng sau chữ [B7] “thương” là “đau”
[Em] Những lần hôn anh em có rung [Am] động đúng không?
[D] Nếu chẳng phải, sao rời xa em [G] lại khóc?
Bờ môi [C] đã không còn dành cho anh rất [Bm] lâu rồi
Nhìn tất [Am] cả thay đổi [Bm] ôm khoảng trống trái tim [Em] chơi vơi.
* Tìm một [Em] góc khuất để một mình [Bm] lặng khóc
Ngàn câu [Em] nói rời xa trào dâng nhưng vẫn không thể nào [Bm] lên tiếng
2. Tập [Em] nhớ thói quen một người ta dần vô tâm với [Bm] chính bản thân của mình
Nhưng [Am] khi chiều hoàng hôn [D] tắt, đêm tối dẫn [G] ta đến muôn vị đắng
Vừa [Em] mới gối ấp tay kề chợt giật mình trong thoáng [Bm] chốc… thì ra mơ…
Trái tim [C] em chắc không rối [Bm] bời như anh phải [Em] không.
Chỉ [Em] là âm thanh…
Nhẹ như mây nhưng cứa [Am] vào tim anh
Lời [C] nói em sao lạnh [Am] giá như băng
làm tổn [B7] thương nối tiếp tổn thương
ĐK:
[Em] Biết rằng rời xa là lối Thiên [Am] Đường Nắng Hoa
[D] Vẫn chọn băng giá ở Chốn Đoạ [G] Đày Tim Anh
Ai cũng [C] biết nguyên do, mà nào ai muốn [Bm] chấp nhận:
Tình yêu có [Am] muôn màu, đằng sau chữ [B7] “thương” là “đau”
[Em] Những lần hôn anh em có rung [Am] động đúng không?
[D] Nếu chẳng phải, sao rời xa em [G] lại khóc?
Bờ môi [C] đã không còn dành cho anh rất [Bm] lâu rồi
Nhìn tất [Am] cả thay đổi [Bm] ôm khoảng trống trái tim [Em] chơi vơi.
([Am] Chẳng dễ dàng khi chọn [Bm] can đảm
[Bbm] buông thay vì lưu luyến [C7] quá khứ)
Tăng tone [Em] -> [Fm]
ĐK2:
[Fm] Biết rằng rời xa là lối Thiên [Bbm] Đường Nắng Hoa
[Eb] Vẫn chọn băng giá ở Chốn Đoạ [Ab] Đày Tim Anh
Ai cũng [C#] biết nguyên do, mà nào ai muốn [Cm] chấp nhận:
Tình yêu có [Bbm] muôn màu, đằng sau chữ [C7] “thương” là “đau”
[Fm] Số phận tình yêu luôn có sắp [Bbm] đặt đúng không
[Eb] Dã tràng se cát – anh cố lấp [Ab] đầy khoảng trống
Tỏ ra [C#] đã quên rồi, gặp ai anh cũng [Cm] vui cười
Càng che [Bbm] giấu chơi vơi [Cm] ai ngờ nước mắt dâng [Fm] trong lòng.