1. Em đã ra [G] đi rồi, dệt mộng hạnh [E7] phúc nơi chốn xa [Am] xôi
Em [F] đã ra [D] đi rồi, hành trang vui bước dẫm nát tim [G] tôi
Dòng lệ trào dâng nghẹn ngào mặn [C] đắng bờ môi
Ai nỡ gieo rắc duyên phận lỡ [Bm] rồi
Hương ái ân đó sao nghe quá [D] vội
Để lại trống vắng ôm nỗi đơn [Bm] côi. [D7]
2. Em đã ra [G] đi rồi, một trời thương [E7] nhớ vẫn mãi khôn [Am] nguôi
Em [F] đã ra [D] đi rồi, nhìn dòng nước cuốn những cánh hoa [G] trôi
Đường trần tịch liêu lạnh lùng lê [C] bước lẻ loi
Bỗng thấy ta khác chi viên đá [Bm] cuội
Mưa gió phủ kín giữa nơi núi [D] đồi
Mặn nồng cho lắm để rồi đổi [G] ngôi.
ĐK:
Duyên ta giờ hai [Am] lối [D]
Dẫu trời mơ ước vẫn chưa [Em] nguôi
Người [C] đi kẻ [B7] ở đơn [Am] côi
Hãy cố xem như kỷ niệm hấp [D] hối.
Anh mong sao em được hạnh [F] phúc không thôi
Đường đầy hoa gấm trải khắp [D] lối rồi
Chỉ trách duyên số sao đành [Am] quá vội
[D] Tình như sương khói khuất dần mãi [G] thôi.
3. Em đã ra [G] đi rồi, rượu nồng men [E7] đắng tựa gối đơn [Am] côi
Em [F] đã ra [D] đi rồi, đàn sầu nhịp lỡ bỗng hóa chia [G] phôi
Nhìn từng tình nhân kề vai sánh [C] bước từng đôi
Nơi chốn ghế đá xưa ta đã [Bm] ngồi
Nghe quá chua xót cho duyên lỡ [D] rồi
Làm sao bôi xóa bóng hình trong [G] tôi.